Tâm Sự Yêu Nhầm Hot Girl Chập 11 |
Tâm Sự Yêu Nhầm Hot Girl Chập 11
Quà trung thu muộn cho các thím đây...Hì! Chương 11: Quá khứ...Nỗi đau...Chôn vùi miền kí ức (tiếp)
“Nếu mày vẫn còn nghĩ đến em Uyên thì mày nên xem xét lại cái thứ tình yêu của mày với Trâm đi là vừa…”
…BẾ TẮC…!!!
Tôi lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê và hi vọng cái thứ đồ uống có chứa Cafein này có thể giúp tôi tỉnh táo…để suy nghĩ! À không! Tôi chẳng suy nghĩ gì cả, vì đầu óc tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng…Suốt mấy tiếng vừa qua tôi chỉ làm mỗi một việc đó là ngồi nhìn chiếc kim đồng hồ nặng nề quay hết vòng này sang vòng khác, tôi chẳng nhớ nổi mình đã ngồi như thế này bao lâu nữa…Chỉ biết rằng ngoài kia…trời đã sáng!!!
…THỞ DÀI…!!!
Tôi uể oải gom sách vở vào cặp rồi dắt xe ra cổng…Đi học! Mấy thằng chiến hữu mà biết chẳng lại bảo tôi bị điên…Cơ mà với tôi lúc này thì “Điên” với “Bình thường” cũng chả khác nhau là mấy. Thức trắng một đêm tôi loay hoay đi tìm câu trả lời cho cái – thứ – tình cảm tôi dành cho Trâm suốt bao nhiêu năm qua.
Khoảng 18 tiếng trước tôi còn mạnh mồm khẳng định rằng “ĐÓ LÀ TÌNH YÊU” nhưng giờ tôi hoang mang không biết định nghĩa nó là gì??? Kể từ giây phút ở nhà Uyên về trái tim tôi đã đập theo một cách khác, khác đến nỗi tôi không còn kiểm soát nó được nữa! Nó thổn thức…nó gào thét tên một người con gái mà tôi mới chỉ gặp mặt có vài lần!
Thế đấy! Tình cảm vốn dĩ chẳng có chuẩn mực nào cả…Đơn giản vì…Sẽ chẳng có gì có thể níu giữ được trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối…( Trích “Hãy nói yêu thôi đừng nói yêu mãi mãi”!)
…RẼ LỐI…!!!
Bước chân vào lớp học, mới chỉ lác đác vài đứa đến và hầu hết chúng nó đều nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng. Cũng phải, bình thường có đánh chết tôi cũng chẳng đến lớp giờ này…Nhưng mà tôi đang điên nên chắc cũng có thể hiểu được!
Khoảng 15 phút sau thì bọn chiến hữu cũng mò đến lớp. Không ngoài dự tính…thằng K vẫn là thằng to mồm nhất!
- Ô mô…Tao có nhìn nhầm không chúng mày!
- Đéo nhầm đâu! Là nó đấy!
- Hôm nay phởn lên đi học sớm thế cưng???
- Chúng mày bớt mồm đi cho mặt nó ngăn nắp! – Tôi cáu.
- Hề hề! Thấy cưng tiến bộ hơn mọi khi nên thắc mắc?
- Ừ đấy! Bố định cướp phiếu bé ngoan của chúng mày đấy? Làm sao???
- Đéo tin?? Chắc lại có chuyện đúng không?
- Đúng đấy! Nhìn mặt như đứa đám thế kia thì 100% là có biến chứ ngoan đéo gì mày?? – Thằng T cười đểu.
- Thôi thôi! Để tao yên. Tí tao kể cho nghe!
Mấy thằng chiến hữu biết không thể tra hỏi gì thêm nên chẳng đứa nào hỏi han gì nữa. Giờ ra chơi thằng L vỗ vai tôi:
- Đến giờ xưng tội rồi cưng?
- Gì??? – Tôi giật mình.
- Thì mày bảo kể cái gì cho bọn tao cơ mà?
- Xuống căng tin! – Tôi vẫy tay ra hiệu cho cả bọn đi cùng.
.
.
.
- Rồi! Có chuyện gì khai ra đi?
- Nhưng chúng mày phải hứa là không nói cho ai chuyện này cơ!
- WTF? Còn phải hứa nữa cơ á? – Thằng T trợn mắt.
- Ừ thì hứa! Nào có gì nói nhanh! – Thằng L giục.
.
.
.
- H-Hình như…Hình như tao thích cái Uyên??? –Tôi ngập ngừng.
Tôi vừa dứt lời thì thằng K ho sặc sụa…
- Đùa bố à??? *khụ khụ*…Mới hôm qua mày còn bảo thích bé Trâm
?
- Bình tĩnh…bình tĩnh! – Thằng T vỗ vỗ lưng thằng K.
- Thế là thế nào? – Thằng T hỏi.
- Chịu! Tao mà biết thế nào thì đã chẳng ngồi đây xưng tội với chúng mày?
- Thực ra sớm muộn gì tao cũng biết là mày sẽ nói như thế? – Thằng L tỏ ra bình tĩnh.
- Là sao? Tao không hiểu…
- Mày còn nhớ cái lần tao hỏi mày có yêu bé Trâm lúc đó mày nói gì không?
- Nhớ chứ…Nhưng đâu có liên quan! – Tôi thắc mắc.
- Liên quan đấy! Khi mày nói yêu bé Trâm và khi mày nói chuyện về Uyên…Ánh mắt mày khác nhau hoàn toàn!
- Ánh mắt tao…- Tôi như cứng họng khi nghe những lời thằng L nói.
- Đúng! Ánh mắt mày khi nói về Uyên rõ ràng có gì đó…Tao đéo giải thích được! Tóm lại là tin tao đi…!!!
- Kể ra cũng đúng! Mày và bé Trâm lớn lên cùng nhau, có khi nào mày ngộ nhận tình cảm của mày với Trâm là tình yêu không? – Thằng T thêm lời.
- Ý mày là…???
- Là tình anh em…Thằng thộn ạ! – Thằng K giờ này mới lên tiếng.
- Thực ra tao cũng nhìn ra giống thằng L. Nhưng không ngờ lại nhanh thế?
- Tình cảm bao nhiêu năm nay tao dành cho Trâm chỉ là “Tình anh em” thôi sao? – Tôi lặng người khi nghe đám chiến hữu nói.
- Bình thường mà! Mày với Trâm chơi với nhau từ bé đến giờ nên ngộ nhận cũng là điều dễ hiểu! Không có gì phải ngạc nhiên cả! – Thằng L vỗ vai tôi
.
- Cứ cho là thế…Nhưng nếu tao thích Uyên thì thằng K…???
- Bố thằng hâm! Liên quan gì đến tao, tao cũng biết là mình không có cửa! Yên tâm, tao ủng hộ mày! – Thằng K cười.
- N-Nhưng…Uyên bảo có người yêu rồi!
- …Và em ý cũng bảo là thằng đó không thích Uyên? – Thằng L nháy mắt.
- Thế thì sao? – Tôi hỏi.
- Thế thì mày vẫn còn cơ hội…Thằng ngu ạ! – Cả bọn chiến hữu cười ầm ĩ.
Suốt buổi học ngày hôm đó tôi chìm vào những dòng suy nghĩ hỗn độn. Cuối cùng thì câu hỏi cho cái – thứ – tình cảm bấy lâu tôi dành cho Trâm cũng có đáp án…Trớ trêu thay đó lại là “Tình anh em”. Ông trời kể ra cũng vui tính, khéo tô vẽ thật đấy. Nhưng nếu đó đã là ý trời thì tôi cũng bằng lòng chấp nhận. Vậy còn tôi với Uyên thì sẽ ra sao? Bước tiếp theo tôi nên làm gì? Đang miên man suy nghĩ thì thằng L huých vai tôi hỏi khẽ:
- Này! Mày đã nói gì với Trâm chưa?
- Nói gì?
- Thì thổ lộ tình cảm ý?
- Chưa…Tao chưa nói gì hết!
- Ừ…Thế thì phúc ba mươi đời nhà mày! – Thằng L cười đểu.
- Có chuyện gì à? – Tôi thắc mắc.
- Không! Cơ mà tao ghen tị với mày đấy!
Ghen tị ư? Tâm trạng tôi lúc này đang sống dở, chết dở mà thằng bạn thân còn bảo là ghen tị? Đúng là buồn cười…
Tan học chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đạp xe sang trường Uyên…Đứng trước cổng trường và chờ đợi mà tôi cũng chẳng rõ là mình đang chờ đợi cái gì nữa…Chỉ là trái tim tôi thôi thúc tôi làm vậy…
Một lúc sau tôi thấy Uyên bước ra, lẽo đẽo theo sau là một thằng con trai vẻ mặt cau có. Nhìn có vẻ thằng đó đang cố đuổi theo Uyên…Từ xa tôi có thể nghe rõ mồn một những gì nó đang nói:
- Uyên! Cho anh xin lỗi được không…
- Em nói rồi…
- Một lần này nữa thôi…Cho anh thêm một cơ hội đi mà!
- Em nói rồi! Em đã có bạn trai, anh đừng làm phiền em nữa…
Bây giờ thì tôi đã biết chuyện gì đang xảy ra…Một màn tỏ tình thất bại!!! Tôi cười thầm…
- Uyên!
- Ơ…Nhật! Sao cậu lại ở đây???
Rõ ràng cuộc viếng thăm không đúng lúc của tôi khiến Uyên bất ngờ, và không chỉ riêng em thằng con trai kia cũng ném cho vị khách không mời một ánh mắt nhìn không mấy thân thiện…
- Hì! Sang xem cậu đỡ chưa???
- Tớ khỏi rồi! Nhìn này… - Em giờ cánh tay bị thương lên lắc lắc.
- Không sao thì tốt rồi! – Tôi cười.
- À…Hóa ra đây là bạn trai của Uyên hả??? – Thằng kia nhìn tôi với ánh mắt soi mói.
- Ừ! Là “bạn – trai”. – Tôi cố gắng phát âm rõ ràng từng từ.
Không biết thằng kia nó có hiểu những gì tôi nói hay không, nhưng nó bỏ đi với vẻ mặt hậm hực lắm.
- Có ai đón cậu chưa? Lên tớ đèo về luôn! – Tôi quay sang hỏi Uyên.
- Gớm! Hôm nay tử tế thế? – Em cười
- Tranh thủ lúc tớ tốt bụng đi. Nhanh không tớ đổi ý đấy!
Vừa nói dứt lời thì Uyên đã tót lên xe ngồi. Tôi tủm tĩm cười rồi đạp xe đi, được một đoạn thì em hỏi:
- Sao cậu lại nhận là bạn trai tớ???
- Ơ không đúng còn gì???
- Hồi nào…Sao tớ không biết?
- Thì tớ là bạn cậu…và là con trai…nên là bạn trai! Không đúng còn gì. – Tôi chọc Uyên.
- Cái cậu này, đùa gì kì cục! – Uyên đấm đấm vào lưng tôi.
- Thế ban nãy…là người yêu Uyên hả?? – Tôi hỏi.
- Ừ…Người yêu Uyên! – Em trả lời không chút do dự.
- Thật à? – Tôi hỏi có hơi chút chạnh lòng.
- Thì cậu ta yêu Uyên…nên là người yêu Uyên. Chứ không phải là người Uyên yêu! – Em cười khanh khách.
- Á à…Ăn miếng trả miếng hả?
- Ai bảo Nhật chọc tớ trước!
- Thế người yêu Uyên là ai? – Tôi thăm dò.
- Nhật tò mò à???
- Một chút…??? – Tôi thành thật.
- Người Uyên yêu…Anh ấy trắng trẻo, đẹp trai…Anh ấy vui tính…Anh ấy học giỏi nhưng mà cũng ngố lắm. Hihi.
Tai tôi như ù đi, tôi giường như không nghe thấy những gì Uyên nói trừ hai từ “Anh ấy”…Uyên nói hai từ đó sao mà ngọt ngào đến thế. Thực sự lúc này tôi khá là gato với người có tên là “Anh ấy” của Uyên. Hôm sau đi học, tôi liền đem kể chuyện này cho bọn chiến hữu nghe…
- Trắng trẻo, đẹp trai, vui tính, học giỏi mà lại ngố ngố à??? – Thằng K vuốt cằm suy nghĩ.
- Ơ nhưng cái thằng tên là “Anh ấy” sao tao thấy quen lắm nhé! – Thằng L vỗ đùi.
- Đúng! Tao cũng thấy quen lắm, hình như…
Cả ba thằng chiến hữu quay sang nhìn nhau rồi quay sang nhìn tôi cười như nắc nẻ…!!!
- Ha…ha…ha! Giống y đúc…Bảo sao thấy quen quen!
- Chúng mày cười cái lồng gì thế?
- Mày soi gương lại mày xem thế nào?
- Tao thế nào? – Tôi thắc mắc.
- Thì trắng trẻo này, đẹp trai này, học giỏi mà lại ngố thì chỉ có mày chứ trên đời làm đéo gì còn thằng nào như thế nữa đâu! – Thằng T lại ôm bụng cười.
- Em ý bật đèn xanh rồi đấy! Xúc thôi… - Thằng L nháy mắt.
- Tao á? – Tôi ngớ người.
- Đùa! Mày ngu thật hay ngu giả vờ thế? Ý em nó rõ như thế còn gì!
- Nhưng tao không biết phải bắt đầu từ đâu?
- Cứ từ từ…Đầu tiên là tìm hiểu, rồi hẹn hò, rồi tặng quà, rồi tỏ tình…Mà yên tâm, bọn tao toàn cao thủ cả, mày không phải lo.
- Hẹn hò, rồi tặng quà! Nhưng mà còn lâu mới đến sinh nhật Uyên! – Tôi thở dài.
- Thằng này ngu thật chứ đéo phải giả vờ đâu chúng mày ạ? – Thằng T xua tay.
- Chứ làm sao? – Tôi hỏi ngu.
- Con gái thích những món quà bất ngờ, chứ cứ đợi ngày lễ tết thì ai chả tặng đúng không?
- Thằng T nói đúng đấy! Những món quà nhỏ thôi nhưng bất ngờ bọn con gái càng nhớ lâu! Hehe.
- Bây giờ mày cứ tỏ ra bình thường với em ý cái đã, kiếm lí do nào đó rồi rủ em ý đi chơi. Rồi mua cho em ý một món quà nho nhỏ. Tao thề với mày là hiệu quả trăm phần trăm.
Nguồn : Tai Game Java
Quà trung thu muộn cho các thím đây...Hì! Chương 11: Quá khứ...Nỗi đau...Chôn vùi miền kí ức (tiếp)
“Nếu mày vẫn còn nghĩ đến em Uyên thì mày nên xem xét lại cái thứ tình yêu của mày với Trâm đi là vừa…”
…BẾ TẮC…!!!
Tôi lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê và hi vọng cái thứ đồ uống có chứa Cafein này có thể giúp tôi tỉnh táo…để suy nghĩ! À không! Tôi chẳng suy nghĩ gì cả, vì đầu óc tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng…Suốt mấy tiếng vừa qua tôi chỉ làm mỗi một việc đó là ngồi nhìn chiếc kim đồng hồ nặng nề quay hết vòng này sang vòng khác, tôi chẳng nhớ nổi mình đã ngồi như thế này bao lâu nữa…Chỉ biết rằng ngoài kia…trời đã sáng!!!
…THỞ DÀI…!!!
Tôi uể oải gom sách vở vào cặp rồi dắt xe ra cổng…Đi học! Mấy thằng chiến hữu mà biết chẳng lại bảo tôi bị điên…Cơ mà với tôi lúc này thì “Điên” với “Bình thường” cũng chả khác nhau là mấy. Thức trắng một đêm tôi loay hoay đi tìm câu trả lời cho cái – thứ – tình cảm tôi dành cho Trâm suốt bao nhiêu năm qua.
Khoảng 18 tiếng trước tôi còn mạnh mồm khẳng định rằng “ĐÓ LÀ TÌNH YÊU” nhưng giờ tôi hoang mang không biết định nghĩa nó là gì??? Kể từ giây phút ở nhà Uyên về trái tim tôi đã đập theo một cách khác, khác đến nỗi tôi không còn kiểm soát nó được nữa! Nó thổn thức…nó gào thét tên một người con gái mà tôi mới chỉ gặp mặt có vài lần!
Thế đấy! Tình cảm vốn dĩ chẳng có chuẩn mực nào cả…Đơn giản vì…Sẽ chẳng có gì có thể níu giữ được trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối…( Trích “Hãy nói yêu thôi đừng nói yêu mãi mãi”!)
…RẼ LỐI…!!!
Bước chân vào lớp học, mới chỉ lác đác vài đứa đến và hầu hết chúng nó đều nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng. Cũng phải, bình thường có đánh chết tôi cũng chẳng đến lớp giờ này…Nhưng mà tôi đang điên nên chắc cũng có thể hiểu được!
Khoảng 15 phút sau thì bọn chiến hữu cũng mò đến lớp. Không ngoài dự tính…thằng K vẫn là thằng to mồm nhất!
- Ô mô…Tao có nhìn nhầm không chúng mày!
- Đéo nhầm đâu! Là nó đấy!
- Hôm nay phởn lên đi học sớm thế cưng???
- Chúng mày bớt mồm đi cho mặt nó ngăn nắp! – Tôi cáu.
- Hề hề! Thấy cưng tiến bộ hơn mọi khi nên thắc mắc?
- Ừ đấy! Bố định cướp phiếu bé ngoan của chúng mày đấy? Làm sao???
- Đéo tin?? Chắc lại có chuyện đúng không?
- Đúng đấy! Nhìn mặt như đứa đám thế kia thì 100% là có biến chứ ngoan đéo gì mày?? – Thằng T cười đểu.
- Thôi thôi! Để tao yên. Tí tao kể cho nghe!
Mấy thằng chiến hữu biết không thể tra hỏi gì thêm nên chẳng đứa nào hỏi han gì nữa. Giờ ra chơi thằng L vỗ vai tôi:
- Đến giờ xưng tội rồi cưng?
- Gì??? – Tôi giật mình.
- Thì mày bảo kể cái gì cho bọn tao cơ mà?
- Xuống căng tin! – Tôi vẫy tay ra hiệu cho cả bọn đi cùng.
.
.
.
- Rồi! Có chuyện gì khai ra đi?
- Nhưng chúng mày phải hứa là không nói cho ai chuyện này cơ!
- WTF? Còn phải hứa nữa cơ á? – Thằng T trợn mắt.
- Ừ thì hứa! Nào có gì nói nhanh! – Thằng L giục.
.
.
.
- H-Hình như…Hình như tao thích cái Uyên??? –Tôi ngập ngừng.
Tôi vừa dứt lời thì thằng K ho sặc sụa…
- Đùa bố à??? *khụ khụ*…Mới hôm qua mày còn bảo thích bé Trâm
?
- Bình tĩnh…bình tĩnh! – Thằng T vỗ vỗ lưng thằng K.
- Thế là thế nào? – Thằng T hỏi.
- Chịu! Tao mà biết thế nào thì đã chẳng ngồi đây xưng tội với chúng mày?
- Thực ra sớm muộn gì tao cũng biết là mày sẽ nói như thế? – Thằng L tỏ ra bình tĩnh.
- Là sao? Tao không hiểu…
- Mày còn nhớ cái lần tao hỏi mày có yêu bé Trâm lúc đó mày nói gì không?
- Nhớ chứ…Nhưng đâu có liên quan! – Tôi thắc mắc.
- Liên quan đấy! Khi mày nói yêu bé Trâm và khi mày nói chuyện về Uyên…Ánh mắt mày khác nhau hoàn toàn!
- Ánh mắt tao…- Tôi như cứng họng khi nghe những lời thằng L nói.
- Đúng! Ánh mắt mày khi nói về Uyên rõ ràng có gì đó…Tao đéo giải thích được! Tóm lại là tin tao đi…!!!
- Kể ra cũng đúng! Mày và bé Trâm lớn lên cùng nhau, có khi nào mày ngộ nhận tình cảm của mày với Trâm là tình yêu không? – Thằng T thêm lời.
- Ý mày là…???
- Là tình anh em…Thằng thộn ạ! – Thằng K giờ này mới lên tiếng.
- Thực ra tao cũng nhìn ra giống thằng L. Nhưng không ngờ lại nhanh thế?
- Tình cảm bao nhiêu năm nay tao dành cho Trâm chỉ là “Tình anh em” thôi sao? – Tôi lặng người khi nghe đám chiến hữu nói.
- Bình thường mà! Mày với Trâm chơi với nhau từ bé đến giờ nên ngộ nhận cũng là điều dễ hiểu! Không có gì phải ngạc nhiên cả! – Thằng L vỗ vai tôi
.
- Cứ cho là thế…Nhưng nếu tao thích Uyên thì thằng K…???
- Bố thằng hâm! Liên quan gì đến tao, tao cũng biết là mình không có cửa! Yên tâm, tao ủng hộ mày! – Thằng K cười.
- N-Nhưng…Uyên bảo có người yêu rồi!
- …Và em ý cũng bảo là thằng đó không thích Uyên? – Thằng L nháy mắt.
- Thế thì sao? – Tôi hỏi.
- Thế thì mày vẫn còn cơ hội…Thằng ngu ạ! – Cả bọn chiến hữu cười ầm ĩ.
Suốt buổi học ngày hôm đó tôi chìm vào những dòng suy nghĩ hỗn độn. Cuối cùng thì câu hỏi cho cái – thứ – tình cảm bấy lâu tôi dành cho Trâm cũng có đáp án…Trớ trêu thay đó lại là “Tình anh em”. Ông trời kể ra cũng vui tính, khéo tô vẽ thật đấy. Nhưng nếu đó đã là ý trời thì tôi cũng bằng lòng chấp nhận. Vậy còn tôi với Uyên thì sẽ ra sao? Bước tiếp theo tôi nên làm gì? Đang miên man suy nghĩ thì thằng L huých vai tôi hỏi khẽ:
- Này! Mày đã nói gì với Trâm chưa?
- Nói gì?
- Thì thổ lộ tình cảm ý?
- Chưa…Tao chưa nói gì hết!
- Ừ…Thế thì phúc ba mươi đời nhà mày! – Thằng L cười đểu.
- Có chuyện gì à? – Tôi thắc mắc.
- Không! Cơ mà tao ghen tị với mày đấy!
Ghen tị ư? Tâm trạng tôi lúc này đang sống dở, chết dở mà thằng bạn thân còn bảo là ghen tị? Đúng là buồn cười…
Tan học chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đạp xe sang trường Uyên…Đứng trước cổng trường và chờ đợi mà tôi cũng chẳng rõ là mình đang chờ đợi cái gì nữa…Chỉ là trái tim tôi thôi thúc tôi làm vậy…
Một lúc sau tôi thấy Uyên bước ra, lẽo đẽo theo sau là một thằng con trai vẻ mặt cau có. Nhìn có vẻ thằng đó đang cố đuổi theo Uyên…Từ xa tôi có thể nghe rõ mồn một những gì nó đang nói:
- Uyên! Cho anh xin lỗi được không…
- Em nói rồi…
- Một lần này nữa thôi…Cho anh thêm một cơ hội đi mà!
- Em nói rồi! Em đã có bạn trai, anh đừng làm phiền em nữa…
Bây giờ thì tôi đã biết chuyện gì đang xảy ra…Một màn tỏ tình thất bại!!! Tôi cười thầm…
- Uyên!
- Ơ…Nhật! Sao cậu lại ở đây???
Rõ ràng cuộc viếng thăm không đúng lúc của tôi khiến Uyên bất ngờ, và không chỉ riêng em thằng con trai kia cũng ném cho vị khách không mời một ánh mắt nhìn không mấy thân thiện…
- Hì! Sang xem cậu đỡ chưa???
- Tớ khỏi rồi! Nhìn này… - Em giờ cánh tay bị thương lên lắc lắc.
- Không sao thì tốt rồi! – Tôi cười.
- À…Hóa ra đây là bạn trai của Uyên hả??? – Thằng kia nhìn tôi với ánh mắt soi mói.
- Ừ! Là “bạn – trai”. – Tôi cố gắng phát âm rõ ràng từng từ.
Không biết thằng kia nó có hiểu những gì tôi nói hay không, nhưng nó bỏ đi với vẻ mặt hậm hực lắm.
- Có ai đón cậu chưa? Lên tớ đèo về luôn! – Tôi quay sang hỏi Uyên.
- Gớm! Hôm nay tử tế thế? – Em cười
- Tranh thủ lúc tớ tốt bụng đi. Nhanh không tớ đổi ý đấy!
Vừa nói dứt lời thì Uyên đã tót lên xe ngồi. Tôi tủm tĩm cười rồi đạp xe đi, được một đoạn thì em hỏi:
- Sao cậu lại nhận là bạn trai tớ???
- Ơ không đúng còn gì???
- Hồi nào…Sao tớ không biết?
- Thì tớ là bạn cậu…và là con trai…nên là bạn trai! Không đúng còn gì. – Tôi chọc Uyên.
- Cái cậu này, đùa gì kì cục! – Uyên đấm đấm vào lưng tôi.
- Thế ban nãy…là người yêu Uyên hả?? – Tôi hỏi.
- Ừ…Người yêu Uyên! – Em trả lời không chút do dự.
- Thật à? – Tôi hỏi có hơi chút chạnh lòng.
- Thì cậu ta yêu Uyên…nên là người yêu Uyên. Chứ không phải là người Uyên yêu! – Em cười khanh khách.
- Á à…Ăn miếng trả miếng hả?
- Ai bảo Nhật chọc tớ trước!
- Thế người yêu Uyên là ai? – Tôi thăm dò.
- Nhật tò mò à???
- Một chút…??? – Tôi thành thật.
- Người Uyên yêu…Anh ấy trắng trẻo, đẹp trai…Anh ấy vui tính…Anh ấy học giỏi nhưng mà cũng ngố lắm. Hihi.
Tai tôi như ù đi, tôi giường như không nghe thấy những gì Uyên nói trừ hai từ “Anh ấy”…Uyên nói hai từ đó sao mà ngọt ngào đến thế. Thực sự lúc này tôi khá là gato với người có tên là “Anh ấy” của Uyên. Hôm sau đi học, tôi liền đem kể chuyện này cho bọn chiến hữu nghe…
- Trắng trẻo, đẹp trai, vui tính, học giỏi mà lại ngố ngố à??? – Thằng K vuốt cằm suy nghĩ.
- Ơ nhưng cái thằng tên là “Anh ấy” sao tao thấy quen lắm nhé! – Thằng L vỗ đùi.
- Đúng! Tao cũng thấy quen lắm, hình như…
Cả ba thằng chiến hữu quay sang nhìn nhau rồi quay sang nhìn tôi cười như nắc nẻ…!!!
- Ha…ha…ha! Giống y đúc…Bảo sao thấy quen quen!
- Chúng mày cười cái lồng gì thế?
- Mày soi gương lại mày xem thế nào?
- Tao thế nào? – Tôi thắc mắc.
- Thì trắng trẻo này, đẹp trai này, học giỏi mà lại ngố thì chỉ có mày chứ trên đời làm đéo gì còn thằng nào như thế nữa đâu! – Thằng T lại ôm bụng cười.
- Em ý bật đèn xanh rồi đấy! Xúc thôi… - Thằng L nháy mắt.
- Tao á? – Tôi ngớ người.
- Đùa! Mày ngu thật hay ngu giả vờ thế? Ý em nó rõ như thế còn gì!
- Nhưng tao không biết phải bắt đầu từ đâu?
- Cứ từ từ…Đầu tiên là tìm hiểu, rồi hẹn hò, rồi tặng quà, rồi tỏ tình…Mà yên tâm, bọn tao toàn cao thủ cả, mày không phải lo.
- Hẹn hò, rồi tặng quà! Nhưng mà còn lâu mới đến sinh nhật Uyên! – Tôi thở dài.
- Thằng này ngu thật chứ đéo phải giả vờ đâu chúng mày ạ? – Thằng T xua tay.
- Chứ làm sao? – Tôi hỏi ngu.
- Con gái thích những món quà bất ngờ, chứ cứ đợi ngày lễ tết thì ai chả tặng đúng không?
- Thằng T nói đúng đấy! Những món quà nhỏ thôi nhưng bất ngờ bọn con gái càng nhớ lâu! Hehe.
- Bây giờ mày cứ tỏ ra bình thường với em ý cái đã, kiếm lí do nào đó rồi rủ em ý đi chơi. Rồi mua cho em ý một món quà nho nhỏ. Tao thề với mày là hiệu quả trăm phần trăm.
Nguồn : Tai Game Java