Tâm Sự Yêu Nhầm Hot Girl Chập 4 |
Tâm Sự Yêu Nhầm Hot Girl Chập 4
Chương 4: Quá khứ...Nỗi đau...Chôn vùi miền kí ức...(Tiếp)- Sao tự nhiên anh im lặng thế?
- Anh đang search google não xem bài em đang hát tên gì?
- Hihi…của Bảo Thy đấy, hay không anh?
- Uhm...năm sau em thi Doremi là nhất quả đất luôn ý!
- Ái đau…Vừa nói dứt câu thì con bé nhéo vào hông em một cái đau thấy ông bà ông vải.
- Cho chừa, ai bảo trêu em chi! Mà anh biết bài đó tên gì không?
- “Bó tay” – Kasim Hoàng Vũ chứ gì.
- Haizzz…Chán anh! Người gì đâu.
- À anh này!
- Yeb…???
- Ngày mai anh bận gì không?
- Uhm…Ăn với ngủ có được tính là bận không em eiii?
- Vậy anh cứ ở nhà mà ăn với ngủ đi nhé. Em không cần. Xí…
- Ơ…Anh đùa thôi mà. Thế mai em định làm gì???
- Em định đi mua sách.
- Tưởng chuyện gì, Ok con dê luôn. Sáng mai anh qua đón.
- Anh number one, đẹp trai, dễ thương…Yêu anh lắm ý…!
.
.
.
.
Đứng hình!!!
!…”Yêu”...
…Có phải Trâm vừa nói tiếng yêu???…Không! Chắc chỉ vu vơ thôi, nhưng sao tim tôi đập càng lúc càng nhanh, tôi có thể nghe thấy tiếng đập thình thình của nó trong lồng ngực, phải chăng cái thứ tình cảm bấy lâu trong tôi đang lên tiếng đáp trả…???
Suốt chặng đường còn lại, tôi im lặng…còn em vẫn hồn nhiên ngân nga hát, một bài hát có giai điệu chầm chậm và buồn miên man…
“Ngày anh bước đi trong lặng lẽ
Giữa cơn mưa buồn nhạt nhòa kí ức
Em níu tay anh mà ngỡ…là giấc mơ…
Phút bên nhau giờ bỗng hóa thành chuyện cũ thôi không nhắc tên
Để giờ buông tay nhau…nhẹ lòng…nhìn anh đi…”
Đưa Trâm về nhà xong, tôi tạt qua sân bóng tìm bọn chiến hữu nhân tiện tính sổ vụ dìm hàng tôi hồi chiều. Không xử chúng nó lại nghĩ mình hiền.
Tối về, quần áo đẫm mồ hôi, mệt lừ…
- Hi mom!
- Nhật về rồi à…Nhanh nhanh tắm rửa rồi xuống ăn tối nhé…Tớ nấu xong rồi đấy!
Các thím đừng ngạc nhiên… Ở nhà mẹ em vẫn xưng hô như thế, lần đầu em cũng bất ngờ lắm, nhưng mẹ bảo xưng “Tớ” cho gần gũi, như thế em có thể dễ tâm sự với mẹ hơn, giống như cách bạn bè vẫn thường hay thể hiện với nhau ấy. Các thím thấy mẹ em tâm lý không.
Cơm tối xong, em tót lên phòng tranh thủ cập nhật tình hình liên xô chống mĩ, rồi lượn lờ Ya Hú…”Mặt cười vàng” huyền thoại một thời đấy các thím!
Mãi cũng chán, chả có cái vẹo gì thôi thì học bài…học Lý các thím ạ…Ghét thì ghét nhưng năm nay cuối cấp rồi, không đùa được. Em rất ít khi học Lý, nhưng một khi học là toàn phải dùng sách giải…
"Ồ…bài này có sao này, xội ôi 1 sao chứ có 2 sao bố mày vẫn khinh…xem nào bài 4, trang 154 sách hướng dẫn giải."
…Ớ…clgt!...
“Học sinh tự làm”…làm làm cái *beep* tính troll nhau à? Đã thế bố ngủ cho khỏe. Dù sao mai cũng có cái hẹn…hẹn hò đấy *cười*
Rengggggggggggg…Renggggggggggggg!!!
Tiếng chuông báo thức làm tôi giật mình. Đệch! Đang đến đoặn “hoàng tử” hôn “công chúa” thì hết cmn phim, sắp “thịt” công chúa đến nơi rồi còn xịt.
Ức chế, tôi quay sang ném cái đồng hồ đang kêu inh ỏi vào góc tường, đúng là hãm!
Đánh răng, rửa mặt xong tôi xuống nhà.
- Lý do cho sự siêng năng đột xuất này là gì thế? - Bố tôi lật lật tờ báo
- Dạ! Tí nữa con đi mua sách với Trâm ạ!
- Thảo nào! Hỏng bao nhiêu là đồng hồ rồi mà bố thấy mày có khi nào dậy sớm được đâu. Yêu có khác, mẹ nó nhỉ?
- Bố trọc con nữa, yêu đương gì đâu ạ!
- Còn chối! Bố đẻ ra mày đấy.
- Bố nào con nấy! Thôi 2 bố con ra ăn sáng đi. - Mẹ tôi trong bếp nói ra.
Bố mẹ em vui vẻ thế đấy các thím, trong gia đình không khi nào thiếu tiếng cười đùa! Nghĩ lại em thấy bản thân vô tâm quá. Nghỉ hè rồi mà chẳng khi nào em dậy ăn sáng cùng bố mẹ, phần vì ngủ nướng, phần vì tính em không thích ăn sáng lắm!
Ăn sáng xong, bố mẹ em đi làm, giờ mới hơn 7 giờ, còn sớm tranh thủ chăm chút lại nhan sắc một chút, hồi đầu tuần em mới làm quả tóc mới, nhìn “đĩ” phết! Làm tí gel, đeo thêm quả kính nobita “không độ”…Uầy! thằng nào trong gương thế này, thật là cứng quá đi!
*cười*
Chương 4: Quá khứ...Nỗi đau...Chôn vùi miền kí ức...(Tiếp)- Sao tự nhiên anh im lặng thế?
- Anh đang search google não xem bài em đang hát tên gì?
- Hihi…của Bảo Thy đấy, hay không anh?
- Uhm...năm sau em thi Doremi là nhất quả đất luôn ý!
- Ái đau…Vừa nói dứt câu thì con bé nhéo vào hông em một cái đau thấy ông bà ông vải.
- Cho chừa, ai bảo trêu em chi! Mà anh biết bài đó tên gì không?
- “Bó tay” – Kasim Hoàng Vũ chứ gì.
- Haizzz…Chán anh! Người gì đâu.
- À anh này!
- Yeb…???
- Ngày mai anh bận gì không?
- Uhm…Ăn với ngủ có được tính là bận không em eiii?
- Vậy anh cứ ở nhà mà ăn với ngủ đi nhé. Em không cần. Xí…
- Ơ…Anh đùa thôi mà. Thế mai em định làm gì???
- Em định đi mua sách.
- Tưởng chuyện gì, Ok con dê luôn. Sáng mai anh qua đón.
- Anh number one, đẹp trai, dễ thương…Yêu anh lắm ý…!
.
.
.
.
Đứng hình!!!
!…”Yêu”...
…Có phải Trâm vừa nói tiếng yêu???…Không! Chắc chỉ vu vơ thôi, nhưng sao tim tôi đập càng lúc càng nhanh, tôi có thể nghe thấy tiếng đập thình thình của nó trong lồng ngực, phải chăng cái thứ tình cảm bấy lâu trong tôi đang lên tiếng đáp trả…???
Suốt chặng đường còn lại, tôi im lặng…còn em vẫn hồn nhiên ngân nga hát, một bài hát có giai điệu chầm chậm và buồn miên man…
“Ngày anh bước đi trong lặng lẽ
Giữa cơn mưa buồn nhạt nhòa kí ức
Em níu tay anh mà ngỡ…là giấc mơ…
Phút bên nhau giờ bỗng hóa thành chuyện cũ thôi không nhắc tên
Để giờ buông tay nhau…nhẹ lòng…nhìn anh đi…”
Đưa Trâm về nhà xong, tôi tạt qua sân bóng tìm bọn chiến hữu nhân tiện tính sổ vụ dìm hàng tôi hồi chiều. Không xử chúng nó lại nghĩ mình hiền.
Tối về, quần áo đẫm mồ hôi, mệt lừ…
- Hi mom!
- Nhật về rồi à…Nhanh nhanh tắm rửa rồi xuống ăn tối nhé…Tớ nấu xong rồi đấy!
Các thím đừng ngạc nhiên… Ở nhà mẹ em vẫn xưng hô như thế, lần đầu em cũng bất ngờ lắm, nhưng mẹ bảo xưng “Tớ” cho gần gũi, như thế em có thể dễ tâm sự với mẹ hơn, giống như cách bạn bè vẫn thường hay thể hiện với nhau ấy. Các thím thấy mẹ em tâm lý không.
Cơm tối xong, em tót lên phòng tranh thủ cập nhật tình hình liên xô chống mĩ, rồi lượn lờ Ya Hú…”Mặt cười vàng” huyền thoại một thời đấy các thím!
Mãi cũng chán, chả có cái vẹo gì thôi thì học bài…học Lý các thím ạ…Ghét thì ghét nhưng năm nay cuối cấp rồi, không đùa được. Em rất ít khi học Lý, nhưng một khi học là toàn phải dùng sách giải…
"Ồ…bài này có sao này, xội ôi 1 sao chứ có 2 sao bố mày vẫn khinh…xem nào bài 4, trang 154 sách hướng dẫn giải."
…Ớ…clgt!...
“Học sinh tự làm”…làm làm cái *beep* tính troll nhau à? Đã thế bố ngủ cho khỏe. Dù sao mai cũng có cái hẹn…hẹn hò đấy *cười*
Rengggggggggggg…Renggggggggggggg!!!
Tiếng chuông báo thức làm tôi giật mình. Đệch! Đang đến đoặn “hoàng tử” hôn “công chúa” thì hết cmn phim, sắp “thịt” công chúa đến nơi rồi còn xịt.
Ức chế, tôi quay sang ném cái đồng hồ đang kêu inh ỏi vào góc tường, đúng là hãm!
Đánh răng, rửa mặt xong tôi xuống nhà.
- Lý do cho sự siêng năng đột xuất này là gì thế? - Bố tôi lật lật tờ báo
- Dạ! Tí nữa con đi mua sách với Trâm ạ!
- Thảo nào! Hỏng bao nhiêu là đồng hồ rồi mà bố thấy mày có khi nào dậy sớm được đâu. Yêu có khác, mẹ nó nhỉ?
- Bố trọc con nữa, yêu đương gì đâu ạ!
- Còn chối! Bố đẻ ra mày đấy.
- Bố nào con nấy! Thôi 2 bố con ra ăn sáng đi. - Mẹ tôi trong bếp nói ra.
Bố mẹ em vui vẻ thế đấy các thím, trong gia đình không khi nào thiếu tiếng cười đùa! Nghĩ lại em thấy bản thân vô tâm quá. Nghỉ hè rồi mà chẳng khi nào em dậy ăn sáng cùng bố mẹ, phần vì ngủ nướng, phần vì tính em không thích ăn sáng lắm!
Ăn sáng xong, bố mẹ em đi làm, giờ mới hơn 7 giờ, còn sớm tranh thủ chăm chút lại nhan sắc một chút, hồi đầu tuần em mới làm quả tóc mới, nhìn “đĩ” phết! Làm tí gel, đeo thêm quả kính nobita “không độ”…Uầy! thằng nào trong gương thế này, thật là cứng quá đi!
*cười*