Tâm Sự Yêu Nhầm Hot Girl Chập 7 |
Tâm Sự Yêu Nhầm Hot Girl Chập 7
Chương 7 nhé các thím...
Chương 7: Quá khứ...Nỗi đau...Chôn vùi miền kí ức (tiếp)
- Tình yêu là gì nhỉ…?
- Tình yêu là một quá trình dẫn đến sự hình thành loài mới!
- Sai! Tình yêu là một đồ thị hàm số biễu diễn chiều biến thiên giữa hạnh phúc và nỗi đau!
- Thôi…thôi! Dẹp…dẹp hết! Hỏi chúng mày thà tao hỏi đầu gối còn hơn!
- Cơ mà tao yêu cmnr! – Thằng K thở dài.
- Yêu???…Thằng nào???
- Thằng…bố mày chứ thằng nàooooo…
- Her! Cái thằng…Anh em đùa tí mà cũng….
- Đùa cái đếu…Tao đang nghiêm túc.
- Ê…Đừng bảo mày bị sét đánh thật nhé? – Tôi hỏi
- Gượm đã…Sét đánh?…Yêu ai?…Ai yêu? – Chúng mày nói cái gì tao éo hiểu. – Thằng L tròn mắt ngạc nhiên.
- Từ từ…Chuyện là như này...Thế là tôi bắt đầu tường thuật lại phi vụ mua bán chỗ ngồi của tôi và thằng K cho thằng L nghe…
.
.
.
- Há há…Thôi đừng kể nữa, tao chết mất…Đau bụng quá…Há há! – Thằng L ôm bụng.
- Cười cười cái *beep*…Bạn bè toàn lũ C’hó…Éo giúp được gì thì thôi…Đằng này… - Thằng K xị mặt.
- Cơ mà vụ này khó!
- Không có gì là khó, tất cả chỉ là do sai lầm chiến thuật! – Thằng T trầm ngâm.
- Là sao?
- Theo như lời thằng JAV thì con nhỏ hoa khôi gì gì ấy thuộc vào dạng chảnh chó…
- Bốp! – Này thì chảnh chó…Giám xúc phạm thần tượng của tao hả con!
- Ơ…Bố nhỡ mồm…Gớm! Làm như đúng rồi ấy…Thế có muốn bố mày bày cho nữa không???
- Nói nhanh…Khẩn trương!!!
- Mày nghĩ xem, gặp hàng cứng mà cái mồm mày cứ xồn xồn như thế thì thất bại là đúng thôi!
- Là như nào…Tao vẫn éo hiểu!
- Long! Thông não hộ nó giúp tao cái! Tao chịu thua thằng này… - Thằng T xua tay.
- Ý thằng T là…Đầu tiên mày phải tìm hiểu ẻm ý trước đã, mới gặp lần đầu mà mày “chém” con nhà người ta như thế thì chỉ tổ làm ẻm ý sợ…Hiểu chưa! Thằng óc thú…
- Hiểu rồi…hiểu rồi! Hê hê.
- Còn mày với cái Trâm sao rồi? – Thằng L quay sang hỏi tôi.
- Sao là sao? – Tôi ngạc nhiên.
- Lại được thêm cả mày nữa…Thế đã “tỉnh tò” với em ý chưa??? – Thằng L trợn mắt.
- Her! Tao...Tao với Trâm bình thường chứ có gì đâu mà tỉnh với chả tò… -Tôi luống cuống
- Gớm! Thích chết đi được lại còn bày đặt!
- Bậy! Ai bảo thế?
- Cái hôm ở Book Shop nhìn mặt mày là tao biết ngay! Không phải chối! Thằng L cười đểu.
- Mà mày cũng liều nhỉ? Con bé xinh xắn như thế mà học lớp Lý thì khác nào thỏ chui vào hang cọp. Cẩn thận kẻo “để lâu cứt trâu hóa bùn” đấy!
- Khiếp! Mày nói nghe gớm quá.
- Thôi...thôi…Uống nhanh nhanh tụi mày…Đến tiết rồi! – Thằng K giục.
Suốt tiết học ngày hôm đó, tôi chẳng thu nạp được chữ cái nào vào đầu. Những gì thằng L nói ban nãy thực sự làm tôi phải suy nghĩ. Tình cảm tôi dành cho Trâm là có thật, nhưng điều đó chỉ có trời biết, đất biết, tôi biết...và giờ thì thêm thằng L biết! Nói toẹt ra thì tôi đang đơn phương thích Trâm…Và giường như tôi đã quên mất điều đó!
Sau giờ học, tôi lao thẳng xuống lớp của em thám thính tình hình…Nói thật đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào lãnh thổ của dân chuyên Lý. Các cụ ngày xưa bảo “Yêu nhau yêu cả tông chi, Ghét nhau ghét cả đường đi lối về”. Câu này quá đúng…
Cái lớp này được cái xấu đều…Được luôn cả trai lẫn gái, đúng là chỉ tổ làm nền cho em Trâm “nhà tôi”…He he! Tôi cười thầm
- Hùuuuu…!!!
- Em…Emm…Làm anh hết hồn!
- Có tật giật mình nhé! – Trâm bĩu môi.
- Anh làm gì mà thậm thụt ngoài này thế? Hay là để ý bạn nào lớp em để em giới thiệu cho!
- Vớ vẩn…Anh xuống xem em học hành thế nào thôi! – Tôi bịa.
- Hì! Vui lắm anh ạ. – Em cười
- À…Cho anh cái này nè!
- Hmm…Cái gì???
- Xòe tay ra… - Nói rồi em nhét vào tay tôi 1 thỏi Alpenliebe dâu. Thứ mà em thích nhất.
- Ăn đi lấy sức mà học anh nhé! Em vào lớp đây. Hihi. – Em cười.
Tôi không biết 1 viên kẹo Alpenliebe chứa đựng được bao nhiêu Calo, nhưng chỉ cần một nụ cười, một hành động nhỏ đáng yêu của em lúc này cũng đủ xua tan hết mọi mệt nhọc trong tôi…
Về lớp…tâm trạng tôi tươi tỉnh hẳn. Ít nhất tôi cũng biết Trâm vẫn quan tâm tới tôi. Hehe.
- Đi đâu về mà nhìn mặt phởn thế cưng???
- Uầy! Nó đi mua kẹo cho bọn mình kìa! Hê hê – Vừa về mấy thằng chiến hữu đã chặn ngay trước cửa lớp.
- Kẹo nào??? – Tôi giấu thỏi kẹo ra sau lưng.
- Hề hề…Không phải giấu, chia cho anh em ít đi. Đang nhạt mồm nhạt miệng đây! – Thằng K cười đểu.
- Không! Kẹo này bố để bố ngửi chứ bố không ăn!
- Mày không ăn thì đưa chúng tao ăn đỡ. Để phí của…!
- Không là không! Đánh chết tao cũng không cho!
- Á à…Thằng này cứng!
- Cơ hội cuối…Cho hay để bọn tao phải…cướp! – Thằng L bẻ tay răng rắc.
Không đợi tôi kịp phản ứng, cả 3 thằng lao vào tôi như hổ đói. Thằng túm chân, thằng túm tay...thằng còn lại thì cố cướp cho bằng được thỏi kẹo trong tay tôi. Kết quả là…
- Pực…pực…pực!!!…3 cái cúc áo của tôi bị chúng nó giật đứt tung tóe. Nếu không có tình tiết cái thỏi kẹo chắc khi đọc đến đây có thím lại nghĩ đây là một vụ hấp diêm tập thể!
- Oh Shittttt! Chuồn lẹ tụi bây…!!! - Mấy thằng chiến hữu sau khi thực hiện hành vi “đồi bại” nhanh chóng chuồn vào trong lớp.
- CÁI – ĐỆCH – MỢ…!!! – Đứng lại không tao giết hết! – Tôi nói như hét.
- Anh…Anh tha cho chúng em lần này. – Thằng L chắp tay van xin.
- Cô giáo vào! Cả lớp đứng! – Nhỏ lớp trưởng ra hiệu cho cả lớp đứng dậy.
Đợi đấy…Tí về chúng mày chết với tao! – Tôi nạt bọn chiến hữu.
- Cả lớp ngồi xuống, riêng anh kia đứng lên. – Cô giáo chỉ thẳng mặt tôi.
- Anh cài cúc áo tử tế lại cho tôi! – Vẻ mặt cô nghiêm nghị.
- Thôi xong…! – Thằng L lẩm bẩm.
- Ơ…Em…Cúc áo em bị đứt rồi ạ! – Tôi lắp bắp.
- Học sinh, học trò các anh bây giờ…học không lo học suốt ngày chơi bời lêu lổng, quậy phá!
Định làm giặc trong cái lớp này hả???
- Dạ…Em…Không phải thế đâu ạ! – Mặt tôi cúi gằm.
- Không phải cãi! Anh lên góc bảng đứng cho tôi.
- Ơ…Em…!!!
- Nhanh…Không tôi ghi tên anh vào sổ đầu bài!
Buổi học ngày hôm ấy cả lớp được chứng kiến cảnh tôi đứng Show hàng miễn phí trên bục giảng…Thỉnh thoảng một vài cơn gió khốn nạn thốc ngược cái áo chỉ còn duy nhất một cái cúc…Thế là 17 năm che đậy của tôi coi như đổ xuống sông xuống bể, nhục không biết đổ đâu cho hết. Híc.
Tan học, tôi lấy cặp cố che đi phần thân thể lõa lồ của mình…Nhưng cũng chẳng ăn thua, tiếng bàn tán, chỉ trỏ làm tôi cảm thấy thực sự khó chịu…
- Để bố mày tóm được thì… - Tôi lẩm bẩm.
- Xe ôm…!!!
- Ôm…ôm cái *beep*… - Tôi cáu tôi quay ra chửi bậy.
- Ơ…Uyên! Tớ…Tớ tưởng thằng nào trọc tớ! – Tôi xấu hổ.
- Có chuyện gì à? Quần áo cậu…??? – Em nhìn tôi thắc mắc.
- À…Không có gì đâu! Tớ bị đứt cúc áo… - Tôi ngượng.
- Trắng nhỉ…? – Em bụm miệng cười.
- Thôi! Tớ xin Uyên đấy…Xấu hổ lắm rồi! Híc…
- Có sao đâu…Càng được nhiều người để ý mà. – Em lại cười.
- Mà sao Uyên lại đứng đây??? – Tôi đánh trống lảng.
- Đợi Nhật…Ai dè bị mắng! – Em bĩu môi.
- Đợi tớ…??? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừ…Trả Nhật cái này…!!! – Em xòe tờ 10k ra đưa cho tôi.
- Ơ…Tớ đùa ý mà cậu không cần phải làm thật đâu!
- Không! Nhưng tớ muốn thuê cậu làm xe ôm cho tớ. – Em cười hai má lúm đồng tiền nhìn rất duyên.
Nói thật lúc đó tôi không biết phải làm gì, nụ cười và câu nói vừa rồi của Uyên làm tôi quá bất ngờ…
- Không nói gì xem như cậu đồng ý rồi nhé! – Em tiếp lời.
- Thôi! Hôm nay tha cho cậu đấy. Tớ về trước nhé!
Nói rồi Uyên quay lưng bước đi, bỏ lại mình tôi đứng ngẩn ngơ trước cổng trường không hiểu chuyện gì vừa xảy ra…
Chương 7 nhé các thím...
Chương 7: Quá khứ...Nỗi đau...Chôn vùi miền kí ức (tiếp)
- Tình yêu là gì nhỉ…?
- Tình yêu là một quá trình dẫn đến sự hình thành loài mới!
- Sai! Tình yêu là một đồ thị hàm số biễu diễn chiều biến thiên giữa hạnh phúc và nỗi đau!
- Thôi…thôi! Dẹp…dẹp hết! Hỏi chúng mày thà tao hỏi đầu gối còn hơn!
- Cơ mà tao yêu cmnr! – Thằng K thở dài.
- Yêu???…Thằng nào???
- Thằng…bố mày chứ thằng nàooooo…
- Her! Cái thằng…Anh em đùa tí mà cũng….
- Đùa cái đếu…Tao đang nghiêm túc.
- Ê…Đừng bảo mày bị sét đánh thật nhé? – Tôi hỏi
- Gượm đã…Sét đánh?…Yêu ai?…Ai yêu? – Chúng mày nói cái gì tao éo hiểu. – Thằng L tròn mắt ngạc nhiên.
- Từ từ…Chuyện là như này...Thế là tôi bắt đầu tường thuật lại phi vụ mua bán chỗ ngồi của tôi và thằng K cho thằng L nghe…
.
.
.
- Há há…Thôi đừng kể nữa, tao chết mất…Đau bụng quá…Há há! – Thằng L ôm bụng.
- Cười cười cái *beep*…Bạn bè toàn lũ C’hó…Éo giúp được gì thì thôi…Đằng này… - Thằng K xị mặt.
- Cơ mà vụ này khó!
- Không có gì là khó, tất cả chỉ là do sai lầm chiến thuật! – Thằng T trầm ngâm.
- Là sao?
- Theo như lời thằng JAV thì con nhỏ hoa khôi gì gì ấy thuộc vào dạng chảnh chó…
- Bốp! – Này thì chảnh chó…Giám xúc phạm thần tượng của tao hả con!
- Ơ…Bố nhỡ mồm…Gớm! Làm như đúng rồi ấy…Thế có muốn bố mày bày cho nữa không???
- Nói nhanh…Khẩn trương!!!
- Mày nghĩ xem, gặp hàng cứng mà cái mồm mày cứ xồn xồn như thế thì thất bại là đúng thôi!
- Là như nào…Tao vẫn éo hiểu!
- Long! Thông não hộ nó giúp tao cái! Tao chịu thua thằng này… - Thằng T xua tay.
- Ý thằng T là…Đầu tiên mày phải tìm hiểu ẻm ý trước đã, mới gặp lần đầu mà mày “chém” con nhà người ta như thế thì chỉ tổ làm ẻm ý sợ…Hiểu chưa! Thằng óc thú…
- Hiểu rồi…hiểu rồi! Hê hê.
- Còn mày với cái Trâm sao rồi? – Thằng L quay sang hỏi tôi.
- Sao là sao? – Tôi ngạc nhiên.
- Lại được thêm cả mày nữa…Thế đã “tỉnh tò” với em ý chưa??? – Thằng L trợn mắt.
- Her! Tao...Tao với Trâm bình thường chứ có gì đâu mà tỉnh với chả tò… -Tôi luống cuống
- Gớm! Thích chết đi được lại còn bày đặt!
- Bậy! Ai bảo thế?
- Cái hôm ở Book Shop nhìn mặt mày là tao biết ngay! Không phải chối! Thằng L cười đểu.
- Mà mày cũng liều nhỉ? Con bé xinh xắn như thế mà học lớp Lý thì khác nào thỏ chui vào hang cọp. Cẩn thận kẻo “để lâu cứt trâu hóa bùn” đấy!
- Khiếp! Mày nói nghe gớm quá.
- Thôi...thôi…Uống nhanh nhanh tụi mày…Đến tiết rồi! – Thằng K giục.
Suốt tiết học ngày hôm đó, tôi chẳng thu nạp được chữ cái nào vào đầu. Những gì thằng L nói ban nãy thực sự làm tôi phải suy nghĩ. Tình cảm tôi dành cho Trâm là có thật, nhưng điều đó chỉ có trời biết, đất biết, tôi biết...và giờ thì thêm thằng L biết! Nói toẹt ra thì tôi đang đơn phương thích Trâm…Và giường như tôi đã quên mất điều đó!
Sau giờ học, tôi lao thẳng xuống lớp của em thám thính tình hình…Nói thật đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào lãnh thổ của dân chuyên Lý. Các cụ ngày xưa bảo “Yêu nhau yêu cả tông chi, Ghét nhau ghét cả đường đi lối về”. Câu này quá đúng…
Cái lớp này được cái xấu đều…Được luôn cả trai lẫn gái, đúng là chỉ tổ làm nền cho em Trâm “nhà tôi”…He he! Tôi cười thầm
- Hùuuuu…!!!
- Em…Emm…Làm anh hết hồn!
- Có tật giật mình nhé! – Trâm bĩu môi.
- Anh làm gì mà thậm thụt ngoài này thế? Hay là để ý bạn nào lớp em để em giới thiệu cho!
- Vớ vẩn…Anh xuống xem em học hành thế nào thôi! – Tôi bịa.
- Hì! Vui lắm anh ạ. – Em cười
- À…Cho anh cái này nè!
- Hmm…Cái gì???
- Xòe tay ra… - Nói rồi em nhét vào tay tôi 1 thỏi Alpenliebe dâu. Thứ mà em thích nhất.
- Ăn đi lấy sức mà học anh nhé! Em vào lớp đây. Hihi. – Em cười.
Tôi không biết 1 viên kẹo Alpenliebe chứa đựng được bao nhiêu Calo, nhưng chỉ cần một nụ cười, một hành động nhỏ đáng yêu của em lúc này cũng đủ xua tan hết mọi mệt nhọc trong tôi…
Về lớp…tâm trạng tôi tươi tỉnh hẳn. Ít nhất tôi cũng biết Trâm vẫn quan tâm tới tôi. Hehe.
- Đi đâu về mà nhìn mặt phởn thế cưng???
- Uầy! Nó đi mua kẹo cho bọn mình kìa! Hê hê – Vừa về mấy thằng chiến hữu đã chặn ngay trước cửa lớp.
- Kẹo nào??? – Tôi giấu thỏi kẹo ra sau lưng.
- Hề hề…Không phải giấu, chia cho anh em ít đi. Đang nhạt mồm nhạt miệng đây! – Thằng K cười đểu.
- Không! Kẹo này bố để bố ngửi chứ bố không ăn!
- Mày không ăn thì đưa chúng tao ăn đỡ. Để phí của…!
- Không là không! Đánh chết tao cũng không cho!
- Á à…Thằng này cứng!
- Cơ hội cuối…Cho hay để bọn tao phải…cướp! – Thằng L bẻ tay răng rắc.
Không đợi tôi kịp phản ứng, cả 3 thằng lao vào tôi như hổ đói. Thằng túm chân, thằng túm tay...thằng còn lại thì cố cướp cho bằng được thỏi kẹo trong tay tôi. Kết quả là…
- Pực…pực…pực!!!…3 cái cúc áo của tôi bị chúng nó giật đứt tung tóe. Nếu không có tình tiết cái thỏi kẹo chắc khi đọc đến đây có thím lại nghĩ đây là một vụ hấp diêm tập thể!
- Oh Shittttt! Chuồn lẹ tụi bây…!!! - Mấy thằng chiến hữu sau khi thực hiện hành vi “đồi bại” nhanh chóng chuồn vào trong lớp.
- CÁI – ĐỆCH – MỢ…!!! – Đứng lại không tao giết hết! – Tôi nói như hét.
- Anh…Anh tha cho chúng em lần này. – Thằng L chắp tay van xin.
- Cô giáo vào! Cả lớp đứng! – Nhỏ lớp trưởng ra hiệu cho cả lớp đứng dậy.
Đợi đấy…Tí về chúng mày chết với tao! – Tôi nạt bọn chiến hữu.
- Cả lớp ngồi xuống, riêng anh kia đứng lên. – Cô giáo chỉ thẳng mặt tôi.
- Anh cài cúc áo tử tế lại cho tôi! – Vẻ mặt cô nghiêm nghị.
- Thôi xong…! – Thằng L lẩm bẩm.
- Ơ…Em…Cúc áo em bị đứt rồi ạ! – Tôi lắp bắp.
- Học sinh, học trò các anh bây giờ…học không lo học suốt ngày chơi bời lêu lổng, quậy phá!
Định làm giặc trong cái lớp này hả???
- Dạ…Em…Không phải thế đâu ạ! – Mặt tôi cúi gằm.
- Không phải cãi! Anh lên góc bảng đứng cho tôi.
- Ơ…Em…!!!
- Nhanh…Không tôi ghi tên anh vào sổ đầu bài!
Buổi học ngày hôm ấy cả lớp được chứng kiến cảnh tôi đứng Show hàng miễn phí trên bục giảng…Thỉnh thoảng một vài cơn gió khốn nạn thốc ngược cái áo chỉ còn duy nhất một cái cúc…Thế là 17 năm che đậy của tôi coi như đổ xuống sông xuống bể, nhục không biết đổ đâu cho hết. Híc.
Tan học, tôi lấy cặp cố che đi phần thân thể lõa lồ của mình…Nhưng cũng chẳng ăn thua, tiếng bàn tán, chỉ trỏ làm tôi cảm thấy thực sự khó chịu…
- Để bố mày tóm được thì… - Tôi lẩm bẩm.
- Xe ôm…!!!
- Ôm…ôm cái *beep*… - Tôi cáu tôi quay ra chửi bậy.
- Ơ…Uyên! Tớ…Tớ tưởng thằng nào trọc tớ! – Tôi xấu hổ.
- Có chuyện gì à? Quần áo cậu…??? – Em nhìn tôi thắc mắc.
- À…Không có gì đâu! Tớ bị đứt cúc áo… - Tôi ngượng.
- Trắng nhỉ…? – Em bụm miệng cười.
- Thôi! Tớ xin Uyên đấy…Xấu hổ lắm rồi! Híc…
- Có sao đâu…Càng được nhiều người để ý mà. – Em lại cười.
- Mà sao Uyên lại đứng đây??? – Tôi đánh trống lảng.
- Đợi Nhật…Ai dè bị mắng! – Em bĩu môi.
- Đợi tớ…??? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừ…Trả Nhật cái này…!!! – Em xòe tờ 10k ra đưa cho tôi.
- Ơ…Tớ đùa ý mà cậu không cần phải làm thật đâu!
- Không! Nhưng tớ muốn thuê cậu làm xe ôm cho tớ. – Em cười hai má lúm đồng tiền nhìn rất duyên.
Nói thật lúc đó tôi không biết phải làm gì, nụ cười và câu nói vừa rồi của Uyên làm tôi quá bất ngờ…
- Không nói gì xem như cậu đồng ý rồi nhé! – Em tiếp lời.
- Thôi! Hôm nay tha cho cậu đấy. Tớ về trước nhé!
Nói rồi Uyên quay lưng bước đi, bỏ lại mình tôi đứng ngẩn ngơ trước cổng trường không hiểu chuyện gì vừa xảy ra…